Polaroid
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tổng Tài Thực Đáng Sợ


Phan_85

Người đàn ông này thực sự rất được, cô cũng đã sớm nghĩ muốn thu phục anh nắm vào trong tay, ngẫm lại xem, người đàn ông cao lớn có khí chất lạnh lùng như vậy, ở bên cạnh mình là một chuyện đáng tự hào đến cỡ nào. . . . Nhưng mà tại sao cô lại sợ đến vậy chứ?

Thẳng đến khi đầu lưỡi kia tiến nhập vào trong miệng của cô, nhẹ nhàng khơi mào sự mẫn cảm của cô, bàn tay to lớn cũng không kiêng nể gì mà xiết chặt vòng eo của cô, Lam Đóa mới đột nhiên tỉnh táo lại, biết được đến tột cùng là mình đang do dự cái gì.

"Lạc Thành!" Cô nắm chặt tay anh, nhíu mày nhìn anh.

"Ừ". Người đàn ông đang hôn cô từ từ ngẩng đầu lên, con ngươi tối màu quả nhiên đã nhuốm tia dục vọng.

"Anh . . . . Anh không cần không nhẹ nhàng như vậy." Cô thử giảng đạo lý với anh, "Nếu như là cô gái vừa mới bị theo đuổi, lời nói của anh như vậy nhất định sẽ dọa cho người ta chạy mất! Có hiểu hay không?"

"Chúng ta đều là người đã trưởng thành, ngay cả những thứ đó mà cũng không biết, hơn nữa. Em cũng không phải là cô gái mới 17, 18 tuổi, em cũng biết thẹn thùng sao?" Lạc Thành dán lên trán cô, không nhanh không chậm hỏi.

Lam Đóa trầm luân.

"Nhưng mà tôi còn có lần đầu tiên nha." Cô tức giận đến mức hoa chân, "17, 18 tuổi thì sao chứ?" Không phải về phương diện nào đó cô vẫn còn trống rỗng sao?

"Ừ, chuyện này tôi biết." Lạc Thành đè thấp thanh âm, "Lần trước đã thử qua."

Lam Đóa chỉ cảm thấy mặt mình có khả năng bốc hỏa mất . . .

"Anh . . Anh thực sự thích tôi sao?" Cô có chút mơ hồ không thể xác định, cũng mơ màng hỏi.

"Trong khái niệm của em, thích có nghĩ là gì?" Lạc Thành hỏi.

"Gì . . ." Lam Đóa suy nghĩ rất kỹ lưỡng, "Thích là một cảm giác rất kỳ lạ nha, thực mầu nhiệm cùng kỳ quái"

"Vậy thì hẳn là có rồi. . ." Lạc Thành ôm chặt cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, "Mỗi lần khi tôi nhìn thấy em đều có ít nhiều cảm giác, đương nhiên, em có biết, là cảm giác muốn ăn tươi em"

Mặt Lam Đóa biến sắc, thực đã không biết hôm nay là lần thứ mấy hồng thấu rồi.

"Cái kia của anh không phải là thích." Cô biện giải.

"Vậy đó gọi là gì?" Lạc Thành dán lên môi cô, thanh âm ở trong không trung du dương quẩn quanh, "Em hẳn là biết em cũng không phải quá được, lại càng không có gì đặc biệt để khơi mào dục vọng của đàn ông, nếu không phải là vì thích, em tìm ra lý do đặc biệt nào làm cho tôi nghĩ muốn em như vậy chứ? Hử?"

Lam Đóa sắp ngạt thở chết mất.

"Tôi . . . tôi không biết." Cô cố gắng hít thở, muốn cho chính mình nhớ đến nguyên nhân mình chạy vào đây tìm anh là vì sao, nhưng lại chỉ nghĩ được có nên đi hay không, người đàn ông trước mắt này bóng dáng mơ hồ mà tuấn lãng, cô trốn không thoát, mới vừa né sang . . . cằm đã bị nhẹ nhàng nắm lấy, nụ hôn nóng bỏng của anh tậ kích đến, cạy mở hàm răng của cô ra, ôn nhu mà khí phách tiến công.

Lam Đóa rối rắm hơi thở ấm áp của anh lại lần nữa cuồn cuộn đến, mọi suy nghĩ của cô đều bị cắt đứt.

Khi đôi mắt còn mở to, nhìn thấy sườn mặt tuấn lãng như thần thánh của anh, vừa nhìn thấy môi anh, ngay giây sau đó môi dưới đã bị anh cắn đau, thanh âm trầm thấp nói: "Chuyên tâm một chút . . . ."

Lam Đóa ăn đau, lực chú ý lúc nào mới tập trung vài nụ hôn kích động trong lúc đó của bọn họ, hơi thở thơm mát từ trong miệng anh khiến người ta say mê, đầu lưỡi có sự xâm lược càn rỡ, yêu thương từng tấc ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô, cô bắt đầu thở hổn hển, loại cảm giác này rất rõ ràng, cô đã bắt đầu không thể chống đỡ nữa.

Cuồng nhiệt, nóng bỏng, khoái cảm từ đầu lưỡi truyền đến khiến cho ý thức của cô càng thêm mê loạn.

Sau lưng cô là vách tường cứng rắn, tránh cũng không tránh được, chỉ có thể mặc cho thân hình to lớn của người đàn ông này chặt chẽ bao trùm, cánh tay anh chống đỡ thắt lưng của cô mới khiến cô không bị trượt xuống, Lam Đóa gắt gao túm chặt lấy cổ áo anh, cảm giác cả người mình tựa như sắp bị anh nuốt chửng.

"Lạc . . . . Thành . . . ." Cô run giọng kêu, nghĩ muốn đẩy anh ra, lại không ngờ rằng càng khiến cho nhẫn nại vốn đã ít ỏi trong người anh hoàn toàn biến mất, mắt anh nhíu chặt lại.

Vốn chính là muốn thiết kễ bẫy làm cho cô tự mình nhảy vào, lại không nghĩ tới cô thật sự có sức hút như vậy, dần dần Lạc Thành thấy không đủ khi chỉ nhấm nháp cánh môi cô, vì vậy anh điên cuồng chà sát cánh môi cô, sau đó chậm chạp tiến đến vành tai rồi đến cái cổ trắng nõn của cô.

"Um. . ." Lam Đóa thực sự đã không thể chỗng đỡ được nữa, trước mắt một mảnh mơ màng, cắn môi chịu đựng sự xâm phạm của anh.

"A, đừng, nơi đó không muốn . . ." Cô sốt ruột nói, cảm giác được nụ hôn cuồng bạo của anh dán chặt sau gáy cô, một trận run rẩy mãnh liệt, cô giống như một con bạch tuộc mà bám chặt lấy người đàn ông này, mặt mày nhăn nhó chịu đựng từng trận tê dại tập kích.

Làm sao . . . mà liền biến thành như vậy . . . . .

Lam Đóa thực không rõ ràng lắm, chính là, cảm giác được anh ôm rất tốt, nhất là từ sau khi anh nói một từ ‘thích’ kia.

Miệng lưỡi của đàn ông, đúng là lừa gạt khiến người ta bị mê hoặc.

Cảm giác được cô thuận theo, cây buộc chặt trong lòng Lạc Thành cũng chậm rãi đổ vỡ.

"Di động đâu?" Thanh âm của anh thục rõ nét vang lên bên tai cô.

Lam Đóa choáng váng, sợ run một hồi mới chậm rãi buông cánh tay đang ôm anh ra, lần tay vào túi áo bên phải sờ sờ, không có, sau đó lại đổi tay sờ sờ túi áo bên trái đưa cho anh.

Con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh hiện lên tia hài lòng, cầm lấy di động từ tay cô, bấm một dãy số lưu vào.

"Thời gian này tôi sẽ ở tại đây, tùy lúc có thể đến tìm tôi." Anh lần nữa ôm chặt lấy cô, hơi thở lạnh bạc phun vào trán cô, "Em còn có vấn đề gì không?"

Lam Đóa tựa như hồ đồm rốt cục cũng nhớ đến nguyên nhân hôm nay muốn tìm anh.

"Công việc của tôi làm sao bây giờ?" Cô nhíu mi rống lớn với anh.

"Không làm nữa."

"Làm sao có thể không làm nữa chứ?" Lông mày Lam Đóa nhíu càng chặt, suýt nữa đã giơ chân lên, "Tôi đã 27 tuổi rồi, tôi không muốn nhàn rỗi ngồi miệng ăn núi nở, tương lai tôi còn phải kết hôn nữa, còn muốn mua nhà, mua xe, nuôi con nữa, anh cho là thế nào?"

Lạc Thành lẳng lặng nhìn cô, "Em cảm thấy tôi nuôi không nổi?"

Lam Đóa O_O

Cô không nghe được, cái gì cũng đều không nghe được.

Lạc Thành chậm rãi gục đầu xuống: "Gia đình em thực sự rất truyền thống sao? "

Lam Đóa ngốc nghếch ngẩng đầu lên: “Cái gì?”

"Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, đàn ông nuôi cả nhà, đàn bà nội trợ, hoặc là sau này nếu em vẫn không yên tâm, tôi đem toàn bộ tài sản gửi ngân hàng giao cho em hết, và vân vân . . ."

Ngón tay thon dài của anh vuốt mặt cô: "Như vậy đã được chưa?"

Lam Đóa thực đã loạn đến mức không thể tìm ra phương hướng nữa. . . .

"Này… Anh, Lạc Thành … anh từ từ, đầu óc tôi có chút loạn, tôi muốn biết … Bây giờ, là mấy giờ?"

Vì thế Lạc Thành trầm mặc, lẳng lặng nâng cổ tay lên giơ đồng hồ cho cô xem.

Lam Đóa cầm lấy cổ tay anh, kinh hô lên một tiếng: "Woa, là VacheronConstamin nha!"

Lạc Thành nhíu mày, nhìn cô gái của anh, anh còn muốn biết cô còn có vấn đề gì để lấy cỡ nữa không.

"Loại này rất đắt tiền đi?" Cô ngẩng đầu hỏi.

"Em thích tôi có thể tặng em một đống." Anh là thực sự nói với cô.

"Sax . . . không muố, không cần đâu!" Lam Đóa đẩy tay anh ra, "Tiền là của anh, tôi không cần."

Lạc Thành lẳng lặng nhìn cô một hồi, đem cô gắt gao nhét vào trong ngực, cằm để trên đỉnh đầu của cô.

Bên ngoài cửa sổ tầng thứ 21, tất cả không khí đều làm màu sắc ôn hòa tươi sáng, mêly mà ấm áp, Lạc Thành cũng không rõ ràng lắm giờ phút này anh muốn làm gì, có lẽ là có tư tưởng của phần đông người Trung Quốc, yên ổn, hôn nhân, con cái, sống hết quãng đời còn lại.

Những năm tháng tuổi trẻ có thể vùng vãy tàn phá sinh mệnh, làm những chuyện oanh oanh liệt liệt, chính là mãi cho đến thời khắc nào đó, đột nhiên cảm thấy được những thức kích thích đó dường như đã quá đủ rồi, muốn bảo vệ một người, cũng muốn được cô ấy yêu, cho nên tình nguyện dừng lại, hoặc là lại bắt đầu xuất phát, cũng có thể đem cô cùng đi.

Chính là quyết định này không phải quá đột ngột khiến cô nhất thời không thể thích ứng chứ?

"Tôi không phải là người rất kiên nhẫn, có lẽ không thể bắt đầu theo đuổi tình yêu với em, mãi cho đến khi hai người từ từ tin tưởng hòa hợp với nhau, tôi thực rất nóng vội, tôi muốn cái gì chắc em cũng đã rõ, cho nên Lam Đóa, tôi có thể cam đoan một chuyện duy nhất, là tôi có thể đối xử thực tốt với em, em tự suy nghĩ coi, có muốn cùng tôi hay không?" Lạc Thành nói xong nhẹ nhàng buông cô ra.

Nửa thân trên của anh đều chìm trong ánh mặt trời len lỏi qua cửa sổ sát đất chiếu rọi vào mêly động lòng người, thoạt nhìn đẹp đến chói mắt.

Thân ảnh cao ngất đứng thẳng lên, anh liếc nhìn cô một cái, tao nhã xoay người trở lại vị trí.

Một buổi chiều tĩnh lặng như vậy, Lam Đóa ngây ngốc nhìn người đàn ông cường đại có dáng vẻ cô đơn trong căn phòng rộng lớn, có điểm không thể phân biệt rõ đây chỉ là xúc động nhất thời hay là tình yêu ùa tới, chính là một khắc kia, cô thực sự rất muốn đến bên cạnh anh, cùng anh hứa hẹn vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. . . .

Cảm giác hạnh phúc ùa tới quá nhanh, làm cho cô do dự, cuối cùng vẫn quyết định phải xem xét thật kỹ đã.

Hạ đi thu đến.

Mùa thu tới, siêu thị đồng loạt giảm giá đồ mùa hạ.

Lam Đóa tựa như điên cuồng màvọt vào siêu thị mua mấy cái váy rồi trở về, hoa chân múa tay: "Tiểu Khả, buổi tối đi quán bar đi, ông mày mời nha, ha ha."

Đồng nghiệp tên Tiểu Khả cũng mồ hôi ướt đẫm, từ trong đám người len ra, thở hồng hộc: "Chúng ta đi quán bar nào nha? Tôi chưa từng có đến những nơi như vậy, có loạn hay không? Ở đó có trai bao phục vụ không? Chúng ta có được xem múa thoát y không?"

"Cô à nha, bày ra cái bộ mặt thanh thuần như vậy sao? Ngay cả trai bao còn biết nữa?"

"Khụ, khụ, đi! Phải đi nơi có nhiều trai bao." Nói nhảm, Lam Đóa lĩnh tháng lương cuối cùng, thảnh thơi mà nói.

“Lạc Thành khốn kiếp, Lạc thành đáng chết. Đang yên đang lành khiến cô mất việc. Không biết là từ nay về sau cô lấy cái gì mà đổ vào miệng chứ? Hả? Hả?

Bực mình, cô chỉ có thể dùng tiền mà cô dành dụm để mua nhà chi tiêu nha.

Bất quá hình như cũng một thời gian rồi không có liên hệ với anh ta nha, cái dãy số kia trong di động cho tới bây giờ còn chưa có vang lên một lần, cô cho tới bây giờ cũng chưa có gọi qua, chỉ là lẳng lặng, đến mức Lam Đóa hoài nghi có phải dãy số kia đã lưu sai hay không?

Nhưng mà trong lòng biết rõ anh vẫn còn ở đây, cho nên không đi tìm anh cũng sẽ an tâm hơn.

Cô đã nghĩ rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này cô tốt nhất nên bình tĩnh một chút, quyết định sau này có muốn trở thành phu nhân chỉ việc ăn nằm của một lão công phú thương hay không, sau đó trả lời thuyết phục anh.

Đúng, chính là như vậy.

Ban đêm. Quán bar.

Ánh đèn xanh đỏ điên cuồng chớp nháy khiến cho mắt cô suýt nữa mà choáng ngợp.

Thành thực mà nói, đám trai ở đây thật đẹp mã nha, nhìn không thấy một chút khó coi nào, liếc qua chính là một đống ánh sáng chói mắt đang nháy liên hồi nha, sau đó có thể nhìn thấy một vài người đàn ông lộ ra cơ bắp nổi bật lên.

Lam Đóa hứng thú uốn éo người, nhìn ánh mắt trợn tròn của đồng nghiệp Tiểu Khả ở bên cạnh.

“Trời ạ, có cái gì đẹp chứ . . .”

Lam Đóa nhìn chằm chằm mấy tên đàn ông cơ bắp kia, không hiểu tại sao lại nhớ tới hình ảnh ngày đó suýt nữa bị Lạc Thành cường bạo, chạm đến cơ bụng trên người anh, như vậy mới là hàng có có giá trị.

Mặt cô đỏ lên, rõ ràng đồ uống lạnh như vậy, nhưng mà mặt cô sao lại nóng muốn chết như vậy chứ?

“Vị tiểu thư này, sao lại uống rượu một mình ở đây thế?” Một người đàn ông đi đến, khuôn mặt quyến rũ xanh tại bên người cô nói.

Lập tức ánh mắt tức giận sắc lạnh của Lam Đóa ném qua, “Anh là lợn à? Không thấy có hai người sao?”

Người đàn ông: “. . .”

“Khụ, tiểu thư, không bằng cùng uống với anh một ly đi. . . Miễn phí đó, em muốn làm gì nữa cũng có thể, thế nào?” Tên đàn ông khoe khang vài phần tư sắc nhỏ nhoi của mình, dán sát vào khuôn mặt đỏ ửng của Lam Đóa.

Lam Đóa nhíu mày đè nén cảm giác muốn ói, nghĩ muốn lùi một chút phía sau lại đã bị một bàn tay ngăn cản, cô quay lại nhìn, dĩ nhiên là một tên đàn ông mang cơ bắt khỏe mạnh, bộ mặt hung tàn, trong lòng cô chợt run lên.

“Anh bị bệnh tâm thần à? Có nhìn thấy ở đây toàn phụ nữ không hả? Loại đàn ông đến đây đã là tò mò quá mức rồi, anh cư nhiên còn lắm chuyện hơn cả đàn bà nữa.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Đóa tràn đầy ghét bỏ, thân thể đã rất cảnh giác.

“Ha ha.” Tên đàn ông vuốt vuốt môi cười, “Em gái, em là đến đây nhìn đàn ông hay vẫn là đến đây tìm niềm vui? Nếu như là tìm niềm vui thì cô em không đủ tiền cho tên kia đâu, không bằng giao cho anh đây, đảm bảo em sẽ thích. Cam đoan ngon lành hơn bọn búng ra sữa trên kia. . . .”

“Mày mới non tơ ý. Cả lũ bọn mày đều đáng ghê tởm.”

Trong lòng Lam Đóa thầm mắng.

“Không được.” Cô nhảy xuống khỏi ghế, kéo tay đồng nghiệp Tiểu Khả. “Chúng ta còn có việc! Chúng ta đi trước đi.”

Tiểu Khả không biết đã xảy ra chuyện gì, ngây ngây ngốc ngốc lại nhìn đến hai thân ảnh đen ngòm kia, cũng một trận khiếp sợ, liền đi theo Lam Đóa ra ngoài.

“Ai, từ từ.” Tên đàn ông không khách khí giữ chặt cánh tay cô lại, nhíu mày: “Không phải là tới chơi sao, không để mặt mũi cho anh đây gì cả? Còn đến lượt em lớn tiếng sao? Hử?”

Lam Đóa thực sự đã bị tên lợn giống này khiến cho buồn ói, lớn tiếng hét lên: “Mày bệnh thần kinh à? Mày dám kéo tay tao à?”

“Ông mày không bị thần kinh, ông mày cứ thích kéo thế đấy.” Tên đàn ông nheo mắt lại kéo cô vào trong lòng, thừa dịp ánh đèn tối mờ, thật đáng khinh sờ sờ thân thể cô.

“Khốn nạn!” Lam Đóa tận sức hét chói tai ra tiếng.

***

Trong căn phòng trống trải, âm nhạc nhè nhẹ vang vọng.

Lạc Thành dừng ở đồ thị trên màn hình máy tính, lặng yên quan sát sự chuyển biến, tay phải nâng cao cầm một ly rượu đỏ, tao nhã lắc lắc, anh tùy ý nhấp một ngụm, để mặc cho hơi lạnh kia xẹt qua yết hầu, một trận tê tê khoan khoái.

Điện thoại có chút đột ngột vang lên.

Vang ba tiếng anh mới tiếp, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”

Bên kia điện thoại không biết nói gì đó, ánh mắt lạnh nhạt của anh đột nhiên sáng lóe lên, dần đần ngưng tụ lại, “Ở nơi nào?” Anh nín thở, sắc mặt chậm rãi trầm xuống, quai vài giây, Lạc Thành gập máy tính lại, cầm lấy chùm chìa khóa bên cạnh, đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Xe nhanh chóng chạy đến dừng trước quán bar, anh lẳng lặng nhớ tới tiểu nữ nhân nửa tháng nay không có gặp mặt kia, bội phục tính nhẫn nại của cô, nếu không phải đêm nay gặp chuyện, có phải vô luận thế nào cũng không thèm ngó đến anh hay không?

“Hì. . .”

Khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh, cánh tay anh đan ở cửa kính xe, ánh mắt luôn luôn bình tĩnh lộ ra một tia lãnh ý.

Xuyên qua đại sảnh quán bar đinh tai nhức óc, đi vào căn phòng cao cấp nhất.

Một khắc kia khi Lạc Thành đẩy của đi vào, có một tia hào quang xuyên thấu chiếu rọi vào, chiếu lên người tiểu nữ nhân đang ngồi ở trung tâm sofa kia.

Lam Đóa cắn môi, gắt gao nắm chặt di động sợ sẽ đánh mất nó, một cánh tay còn bị người ta khoanh ở sau lưng, chột dạ nhìn chằm chằm người đàn ông vừa mới đi vào.

Lạc Thành chỉ thản nhiên liếc nhìn cô một cái, ánh mắt không thể cho giấu tia tức giận.

“Lạc tiên sinh ngài … thật sự là ngài đã đến?” Ông chủ quán bar kinh ngạc đến mức sắp rớt cằm.

Tiểu cô nương vừa mới bị người ta đùa giỡn kia, dưới tình thế cấp bách, lớn gọng rống lên một câu: “Các người giám động đến một sợi tóc gáy của tôi, bạn trai tôi nhất định sẽ tìm các người báo thù rửa hận, dùng máu rửa sạch quán bar của các người.”

Ông chủ quán bar nhớ rõ người đàn ông đùa giỡn cô là khách quen của quán, lạnh lùng hỏi, “Bạn trai cô làm cái gì? Nói tôi nghe một chút.”

Lam Đóa 冏, cô sao biết được Lạc Thành làm cái gì chứ?

Ngay tại thời khắc mà tên đàn ông khốn nạn kia vật ngửa cô xuống mặt đất, tựa như là giây phút tử hình, cô ai oán khóc hét lên một tiếng: “Lạc Thành! Lạc Thành em sai rồi, mau tới cứu em!”

Vì thế mọi người khiếp sợ.

“Cô là đang nói Lạc Thành trợ thủ đắc lực của công tước hoàng gia Anh?” Ông chủ quán bar khiếp sợ hỏi, nghe nói gần đây, người đàn ông thiên thần lãnh huyết này đã thần bí về nước, hắn còn tưởng là người ta nói đùa chứ?

“Đúng đúng, chính là anh ấy. Các người sợ chưa? Hẳn là sợ đi? Sợ thì thả tôi ra a. . .” Lam Đóa ra sức gật đầu, mắt đầy lệ trong suốt.

Trước khi Lạc Thành bước vào cửa, cơ hồ đã đoán được 8, 9 phần sự tình xảy ra.

Cho nên ở thời khắc mà đối phương chột dạ hối lỗi: “Thật sự đã đắc tội, đúng là có mắt như mù.” Khuôn mặt anh lãnh tĩnh không chút biểu cảm, chỉ là lặng lẽ rút một điếu xì gà mà đối phương đưa ra, nặng nề mà hút hai hơi.

Một lát sau, anh đi qua, đem Lam Đóa ôm vào trong ngực, ngón tay lượn lờ khói thuốc, có vài phần sát khí của sát thủ địa ngục khiến kẻ khác khiếp sợ.

“Đi thôi.” Thanh âm của anh rất lạnh, tựa như là có thể đem cô đông cứng lại.

Lam Đóa run lên một chút, mắt cụp xuống coi như mình đã làm sai, vì thế ngoan ngoãn ngay cả một cửu động nhỏ cũng không dám, không dám thở mạnh theo sát phía sau anh, tùy ý để anh nắm chặt bả vai của mình, biểu tình giống như phó thác sinh mạng cho anh vậy.

Nhưng mà, cô thực sự rất sợ hãi, rất ủy khuất . . . .

Cho nên, mới không nói một lời . . . cứ để anh kéo đi như vậy, nhẫn nhịn ủy khuất.

Ngay sau khi ra khỏi quán bar, Lam Đóa lại lần ữa “Oa” một tiếng khóc lớn lên, ôm chặt lấy người đàn ông phía trước, khóc nói không ra tiếng, chôn ở trong ngực anh: “Em sai rồi . . . . Em thực sự sai rồi, lần sau không bao giờ em đi quán bar nữa . . . Tên kia thật đáng ghét nha . . .” Cô ôm rất chặt, hận không thể đem chính mình vùi vào thân thể anh, không bao giờ rời đi nữa.

Tim Lạc Thành cơ hồ là lập tức mềm nhũn ra.

Đây là lần đầu tiên cô gái này chủ động như vậy nhào vào lòng anh, ôm anh, khóc không ra tiếng.

Không phải anh chưa từng gặp qua phụ nữ khóc, chẳng qua là tính cách của anh quá lãnh đạm, khi đối phương khóc cũng không tỏ rõ thái độ gì, lấy ví dụ ngay cả là Lâm Hi Hi, anh vẫn có thể duy trì bộ dáng lạnh như băng trước đây, chính là, vị công tước phu nhân này rất ít khóc, gần như là bộ dáng nén không cho lệ rơi xuống cũng đủ làm cho Vinson đau lòng. Mà cô gái trước mắt này, tại thành phố này không thể ỷ lại ai, hơn nữa nước mắt này chỉ vì một mình anh mà rơi xuống.

Màn đêm đen tối bao trùm, khuôn mặt tuấn lãng lạnh lùng của anh có chút ôn hòa, nhưng vẫn mang khí thế khiến kẻ khác không thể xâm phạm.

Liền quên nhanh như vậy sao?

Cắn môi, một câu cũng không nói, con ngươi lạnh như băng của Lạc Thành nhìn cô một cái, nắm chặt ấy bả vai của cô, đem cô đẩy vào trong xe.

Lam Đóa có chút sợ hãi, cũng không dám ôm anh nữa, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, trong lòng loạn thành một mảng.

Vô dụng? Cư nhiên đối với anh ta khóc không có tác dụng gì?

Con ngươi trong veo của cô còn lưu lại hơi nước, không dám lau đi, trộm nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh lên xe, mở khóa, nổ máy, sau đó người mới nhoài về phía cô, Lam Đóa sợ tới mức giật mình, anh lại đơn giản đem dây an toàn cột chặt lại cho cô.

Khuôn mặt lãnh hễ (lạnh lùng, cao ngạo) không có chút cảm xúc gì.

Khởi động xe xong, một cánh tay Lạc Thành dựa vào cửa sổ xe, không ai biết được anh đang suy nghĩ cái gì.

Ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, thế nhưng Lam Đóa lại quên hỏi anh rốt cục muốn dẫn cô đi đâu, thậm chí cô còn không ý thức được đêm hôm khuya khoắt mà ở với một người đàn ông rất nguy hiểm, xe chạy một mạch, cô ngoan ngoãn lui lại một chỗ không dám nói lời nào.

Tay phải xoa xoa cổ tay chính mình, cô rất muốn đem dấu vết của tên đàn ông ghê tởm kia xóa hết đi.

Tên đàn ông đáng chết, tên đàn ông khốn nạn, mong mày cả đời tuyệt tử tuyệt tôn.

Lạc Thành lái xe thẳng đến khu nhà trọ.

“Đây là nhà trọ trước đây các anh ở sao?” Trong thanh âm của Lam Đóa còn mang theo một tia nghẹn ngào, thò đầu ra ngó, mặt trên viết hai chữ “Bác Viễn” thật chói mắt, cô có cảm giác như đã từng quen biết mấy đời rồi.

Lạc Thành không nói lời nào, chẳng qua chỉ là cúi đầu xuống đem cô ôm ra khỏi xe, Lam Đóa sợ tới mức vội vàng ôm chặt lấy cổ anh, lúc sau lại bật người rút tay về nhảy xuống đất, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Khóa xe, động tác sạch sẽ lưu loát, Lạc Thành dắt tay tiểu nữ nhân này, mặt không chút thay đổi hướng bên trong đi tới.

Khi thang máy đi lên được một nửa, rốt cục Lam Đóa cũng phản ứng lại.

“Anh . . . . Anh dẫn em đến đây để làm gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, vừa mới bị đùa giỡn xong, hiện tại vô cùng nhạy cảm.

“Không nhận thấy nơi này là đâu sao?” Rốt cục Lạc Thành cũng mở miệng nói câu đầu tiên trong đêm nay.

Lam Đóa lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, lo lắng đến mức lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, “Ai chứ, em có chỗ ngủ của chính mình . . . . Anh đưa em trở về được không?”

Ánh mắt lạnh bạc của Lạc Thành liếc nhìn cô một cái.

Lam Đóa bị dọa tới, sợ hãi rụt về phía sau một cái nhưng mà vẫn không nhịn được liều chết nói ra: “Chính là, thực sự em không thích tới nơi này, cám ơn anh hôm nay đã cứu em, thật sự rất cám ơn anh, hiện tại em muốn về nhà!”

Thân ảnh cao ngất của Lạc Thành đi qua, chậm rãi dang hai cánh tay, đem cô vây tại một góc thang máy sáng sủa.

“Em nghĩ muốn về nhà?” Anh thản nhiên hỏi.

Lam Đóa nín thở, gật gật đầu.

Khóe miệng Lạc Thành gợi lên ý cười, nắm nắm cằm của cô, chậm rãi dùng sức: “Em còn muốn chuyện gì nữa, muốn đi quán bar nhất định phải đi qán bar, còn vui vẻ đi xem phim cả buổi tối, bây giờ còn thích không? Hử?”

Lam Đóa 冏. . . . . .

“Không muốn . . .” Cô thành thật trả lời, đôi mắt trong veo như nước, “Em đều đã nói em sai rồi mà, Lạc Thành đại nhân anh không nên chấp nhất tiểu nhân như vậy chứ? Có được không?”

Đôi mắt tối màu của Lạc Thành nhấc lên, một trận gió lạnh rét run thổi quét.

Thực sự là anh có thể bỏ qua cho sự tùy hứng của cô, nhưng mà, trừng phạt là bắt buộc phải có.

Thang máy “đinh” một tiếng mở ra, anh trực tiếp ôm lấy thân thể cô đi ra ngoài.

“. . . .” Lam Đóa cả kinh đến rớt mồ hôi, thẳng đến khi anh mở cửa phòng đi vào, cô mới gắt gao chống đỡ cửa, vẻ mặt thấy chết không sợ: “Lạc Thành anh muốn làm gì chứ? Em không muốn ở cùng một phòng với anh.”

“Em còn nói thêm một tiếng, anh nhất định sẽ băng kín miệng em lại!” Lạc Thành đã không có kiên nhẫn, nhíu mi gầm nhẹ nói.

Lam Đóa sợ tới mức suýt nữa ngã xuống đất.

Đêm khuya, một nam một nữ ở chung một phòng, có thể có chuyện tốt gì xảy ra chứ?

Lạc Thành vừa đi vào lại chính là lạnh lùng liếc cô một cái rồi cởi bỏ cà-vạt cùng ác khoác bỏ sang một bên, nặng nề ngồi ở sofa im lặng nghỉ ngơi.

Đi quán bar một chuyến vốn cũng không mệt, nhưng là rất hao phí tinh thần. Từ trước kia, khi anh còn đi theo Vinson cho tới bây giờ cũng chưa từng sốt ruột như vậy, nhưng là lúc này đây, chỉ sợ chậm một giây cô lại sẽ bị ủy khuất.

Lo lắng căng cả người cũng không được hơn gì, khuôn măt anh tuấn tú như sương, tựa vào thành sofa tiếp tục nghỉ ngơi.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_86
Phan_87 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .